Tặng người bạn đã nhắn gọi tôi từ một chuyến tàu vô định
***
bỏ đầm sen xứ Huế
và bây giờ,
hồn lãng đãng nằm mơ...
DNN C2009
I.
Để cho em được ngủ yên một lần giữa đời xanh non nằm mộng thấy tiếng ai gọi linh hồn vừa khép
II.
CHO ANH
Không khoảng cách, không thời gian
Không còn vết nứt, vế chém, vết hận của hoài nghi và oán giận
Anh hãy vui đi, từ bữa cơm đạm bạc
từ câu chúc thanh nhàn
từ những buổi tối lười biếng, đắp chăn cũ mùa Đông,
dán mắt vào màn ảnh truyền hình, trò giải trí cuối cùng cho những con người rỗng túi
Vẫn cứ tung tăng đi anh,
Trên những ngõ hẻm của Paris, Budapest, và Prague
Anh sẽ đi theo tấu khúc của Mahler
không còn dấu diếm, không còn cửa đóng, không còn bóng đêm
tất cả là ánh sáng vì khí trời trong vắt
vì anh đã phóng tâm hồn qua quỹ đạo,
đã mở tung trái tim đón chào không gian vô tận
sao hôm đã thành sao mai,
tan thành sương buổi sáng, trắng và trong như thơ Hàn Mạc Tử mơ về một Vĩ Dạ mênh mang:
“...Ở đây sương khói mờ nhân ảnh”…
Tuổi đời cũng sẽ trắng tinh như chân tóc, chuyển hướng thành phút giây mình bất tử
Hít hương sen đi anh, cho thuyền lái buôn của phưong Tây trở thành thôn xóm quê nhà
III.
VÀ CHO EM
để tâm tư yên nghỉ
“Linh hồn khép khẽ, khép khẽ”
Thay lời chị ru em, thay mẹ, thay bà
thay bụt, thay chúa, thay trời,
mà che chở cho em
Không,
Làm sao em chết được,
Dầu cho mặt trời có chết hẳn trong em,
Dầu ngoài vũ trụ kia, có ngàn sao vừa rụng xuống,
một phút thôi
cho em yên lòng
dầu thế giới bao nghiệt ngã với em
(Như đã nghiệt ngã với những con người hiếu, trung, và tài sắc vẹn toàn)
Em có biết rằng,
trong đau đớn tận cùng,
của vũ trụ mênh mang này,
rất ít người được nghe thấy tiếng dỗ dành
“linh hồn khẽ, chỉ vừa khép khẽ”
nhắm mắt đi em, rồi mở vội mắt ra
Khi ánh sáng rọi vào tim em những niềm tin mới cho em quên đi nhọc nhằn của quá khứ
Hít hương sen đi em,
vào buồng phổi mệt nhoài,
Em hãy thiếp đi
để khi thức dậy,
em sẽ vòng hai tay, ôm tấm thân ốm gầy,
nương dần theo gót hài quân tử,
trên ngõ trúc thân yêu
mà can đảm tiến về định mệnh của mình,
với nụ cười thục nữ khi nàng hong tóc thề đen nhánh mà chào đón tương lai
DNN C2010
IV.
CHO CHÚNG TA
Tôi là người đàn bà muốn thấy sen nở rộ trên kinh đào Venice
(Ở Hà Nội đầm sen giữa phố chiều đã được thay thế bằng khách sạn Daiwoo
Ở Huế đẹp và thơ, hạt sen thơm với trái nhãn lồng, tất cả đã được đóng hộp mang lên tàu, chở về Trung Quốc, cảnh trạng nguyên đi triều cống, chẳng còn chi để gởi lại cho mình như cốm non trong lá nõn nà, dâng về vương phi, gọi là chờ mong “ngài ngự”)
Ôi vàng son của một thời đã chìm thành trầm tích của tâm hồn
Vì thế,
một mình,
tôi sẽ đội nón lá
chèo chiếc thuyền nan,
cho anh,
cho em,
tôi sẽ vạch lối giữa rừng sen trên kinh đào Venice
Trong rừng sen của tư duy bát ngát này,
Ở tận trời Âu lấp lánh nước và trăng sao của những người lái buôn Tây Phương thời trung đại,
khi chiếc thuyền tôi dừng bến,
Venice trở thành Sông Hương
với tiếng chuông Thiên Mụ
và quá khứ chuyển hướng thành tương lai
Trong rừng sen của tư duy bát ngát này,
thi anh va` to^i
chị và em
vài con người hiếm hoi, đến với nhau vì định mệnh và niềm tin,
chúng ta cùng thấm hương sen trong buồng phổi đã miệt mài
cùng uống cạn màu sen xanh hồng vào đồng tử, sau khi mắt huyền đã rưng rưng giọt nước vì quá nhiều oan trái
Khi thuyền tôi dừng bến,
thì chúng mình
tất cả chúng mình
sẽ tìm thấy nhau
Dương Như Nguyện
Copyright Dec. 3, 2011
No comments:
Post a Comment